《 qiū huái 》 
《 秋  怀   》 
.[ tánɡ ]. bái jū yì.
.[ 唐   ]. 白  居 易.
yuè chū zhào běi tánɡ , ɡuānɡ huá mǎn jiē chí 。 
月  出  照   北  堂   , 光    华  满  阶  墀  。 
liánɡ fēnɡ cónɡ xī zhì , cǎo mù rì yè shuāi 。 
凉    风   从   西 至  , 草  木 日 夜 衰    。 
tónɡ liǔ jiǎn lǜ yīn , huì lán xiāo bì zī 。 
桐   柳  减   绿 阴  , 蕙  兰  消   碧 滋 。 
ɡǎn wù sī zì niàn , wǒ xīn yì rú zhī 。 
感  物 私 自 念   , 我 心  亦 如 之  。 
ān dé chánɡ shǎo zhuànɡ , shènɡ shuāi pò tiān shí 。 
安 得 长    少   壮     , 盛    衰    迫 天   时  。 
rén shēnɡ rú shí huǒ , wéi lè chánɡ kǔ chí 。 
人  生    如 石  火  , 为  乐 常    苦 迟  。